sao nhỏ ước mơ

Truyện ngắn: Sao nhỏ ước mơ

Sao nhỏ nhìn những ngôi sao to lớn trên bầu trời mà nản lòng. Bé sao cũng muốn tỏa sáng rực rỡ, xinh đẹp như vậy. Mẹ bảo họ hàng của sao nhỏ là hiện thân của những ước mơ trên Trái Đất. Mẹ bảo sao nhỏ tuy không phát sáng trên bầu trời nhưng phát sáng trong lòng người. Nhưng sao nhỏ không thích đâu. Sao nhỏ thích sáng rực rỡ thế kia cơ. Ánh sáng yếu ớt này của sao nhỏ muôn loài làm sao thấy?

Trong họ hàng nhà sao nhỏ, có bác trưởng tộc là sáng nhất à. Sao nhỏ cũng muốn giống bác. Sao nhỏ đi tìm bác.

Bác tỏa ánh sáng dịu dàng bảo sao nhỏ, “Nếu con muốn như ta, con hãy xuống đất kia, thực hiện ước mơ cho muôn loài. Càng nhiều ước mơ đẹp càng tốt. Có như thế, ánh sáng của con mới thật rực rỡ. Nhưng con phải cẩn thận với sinh vật được gọi là loài người. Có nhiều người có ước mơ xấu xa, nếu con thực hiên nó, ánh sáng của con sẽ mất”.

Sao nhỏ hứng khởi, mặc cho mọi lời ngăn cản vẫn tiếp tục lên đường xuống mặt đất.

Buông mình tự do, vi vu trong gió, sao nhỏ đi thực hiện ước mơ của chính mình.

Hồ nhỏ u buồn

Sao nhỏ rơi tõm xuống một cái hồ bé nhỏ. Cảm giác này là sao nhỉ? Bé sao nằm trong lòng hồ mà cảm thấy một nỗi buồn vô hạn. Ở đây còn có mùi nữa.

– Hồ ơi, bạn làm sao thế? Bạn có vẻ buồn quá.

Hồ nhỏ khẽ cựa mình.

– Là ai? Là ai đang nói chuyện với tôi?

Sao nhỏ đụng đậy, đụng đậy, ráng sức tạo ra ánh sáng yếu ớt.

– Mình ở đây. Mình ở đây. Mình là sao ước mơ. Mọi người hay gọi mình là sao nhỏ.

Hồ đã nhận ra sao nhỏ rồi. Hồ vui mừng reo lên.

– Chào bạn sao nhỏ. Mà mình tưởng bạn bị gắn trên dòng sông của bầu trời? Làm sao bạn tới được nơi đây?

– Họ hàng của mình là sao ước mơ cơ, chứ không phải là mấy bạn sao kia.

Mình muốn trở nên rực rỡ. Mình muốn thực hiện ước mơ của muôn loài.

– Bạn tuyệt quá đi.

Hồ phấn khích, nhấp nhô từng đợt sóng.

– Cảm ơn bạn nha. Mà sao bạn buồn thế? Bạn có điều gì ước mơ không? Mình sẽ thực hiện giúp bạn.

Hồ nước im lặng hồi lâu. Ước mơ ư? Một cái hồ mà cũng có ước mơ sao? Tự nhìn lại mình, hồ cảm thấy buồn quá. Hồi trước hồ rất đẹp, rất trong xanh. Nhưng từ ngày con người phát hiện ra hồ, họ liên tục làm hồ nhiễm bẩn. Họ đổ rác, họ xả nước thải vào hồ…. Hồ có tội gì chứ? Hồ nào có hại đến ai?

– Giá như, giá như mình được trong xanh như ngày xưa, giá như không ai phát hiện ra mình. Được thế thì tốt quá.

Sao nhỏ vui vẻ đáp trả.

– Đó là ước mơ của bạn hả? Được thôi. Mình là sao nhỏ ước mơ. Mình sẽ thực hiện mọi điều ước trên đời.

Sao nhỏ bay lên không trung, tập trung sức mạnh của mình. Bắt đầu thực hiện điều ước. Hồ nhỏ cảm thấy có điều khác lạ. Tựa như nó đang được sao nhỏ…làm đẹp vậy. Mùi hôi thối biến mất, rác thải biến mất. Một bức tường vô hình được dựng lên, cách ly hồ nước với bên ngoài.

– Xong rồi. Mình đã trả rác cho con người. Giờ thì bạn đã xinh đẹp như xưa rồi nhé.

Hồ nhỏ vui vẻ với hình dạng mới. Nó ngày đêm chơi đùa với sao nhỏ. Cảm giác này thật thích.

– Hồ ơi, mình sắp phải bay đi tìm những ước mơ mới cần thực hiện. Thời gian qua, cảm ơn bạn nhé.

Hồ nhỏ buồn bã.

– Bạn sắp phải đi rồi à? Không thể ở lại với mình ư?

Sao nhỏ đáp trả, cũng cảm thấy buồn không kém.

– Mình muốn lắm. Nhưng… Được rồi. Mình hứa khi nào mình sáng rực rỡ, mình sẽ trở lại nơi đây, nhé?

– Bạn hứa nhé.

Hồ nước ôm tạm biệt sao nhỏ lần cuối. Thế rồi, sao nhỏ bay vút lên không biến mất. Còn lại một mình hồ ở nơi đây. Buồn quá. Buồn quá đi. Hồ nước nhớ lại trước kia, khi mới sinh ra, hồ nước luôn được chơi đùa với muôn thú. Lúc ấy, nơi đây ồn ào lắm. Vui lắm. Không phải thế. Điều hồ nước đang nhớ hơn cả lại là loài người. Tai sao nhỉ? Hồ nước giận người lắm mà? Họ xả rác, họ làm hồ nhiễm bẩn… Nhưng mà, than ôi. Hồ còn nhớ rằng, cũng có rất nhiều cô bé cậu bé đã đến đây dọn rác cho hồ. Hồ còn nhớ bác bảo vệ của một công ty kia luôn đến đây, xin lỗi hồ, nhặt rác cho hồ, tâm sự cùng hồ. Giờ thì không còn một ai.

Sao nhỏ đi thật rồi ư? Không còn ai ở bên mình cả… Giá như, giá như con người có thể ý thức được việc làm của họ đối với mình. Giá như họ biết hồ buồn thế nào. Giá như họ đừng xả rác. Và giá như, họ trở lại, chơi đùa cùng mình.

“Ước nguyện của bạn sẽ thành hiện thực. Mình là sao nhỏ ước mơ. Mình thực hiện mọi ước mơ trên đời”

Giọng nói của sao nhỏ vang lên. Ánh sáng màu nhiệm tỏa ra lung linh. Bức tường vô hình được dỡ bỏ.

Ngày hôm đó, người ta nhận ra, rác thải ở hồ nọ đã biến mất. Ngày hôm đó trong lòng mỗi người đều cảm nhận được nỗi buồn vô danh nào đó. Cũng ngày hôm đó, biển cấm xả rác ở hồ được dựng lên. Những cô bé, cậu bé vui sướng đi dạo quanh hồ cùng ba mẹ. Và trên cả, ngày hôm đó, có một hồ nước nọ đã lấy lại niềm vui của mình.

***

Mong ước thật sự

Sao nhỏ lại bay đi khắp nơi. Đột nhiên, có gì đó níu chân sao nhỏ lại. Gì vậy ta? Sao nhỏ đáp xuống khung cửa một ngôi nhà nọ. Ngôi nhà trông tồi tàn quá. Tiếng chửi rủa ồn ã vang lên. Có tiếng lèm bèm của một người say rượu nữa. Một người đàn ông to lớn đang cầm cái gì đó trên tay đập vun vút vào người phụ nữ. Ở góc nhà là một bé gái tầm 9 tuổi, ánh mắt ráo hoảnh. Bác sao già từng nói, chỉ có người sao nhỏ cần giúp đỡ thì mới có thể nhìn thấy sao nhỏ. Ai ở trong căn nhà này có thể thấy sao nhỉ? Sao nhỏ bay vào trong, hét to.

– Xin chào. Mình là sao nhỏ ước mơ. Có ai cần giúp đỡ không?

Không một ai trả lời.

– Có ai thấy mình hay không?

Sao nhỏ hét toáng lên.

– Ồn ào quá. Ước gì tôi không tồn tại trong ngôi nhà này. Ước gì tôi được sống trong một ngôi nhà đầy đủ tiện nghi.

A. Là đứa trẻ kia. Sao nhỏ vui mừng đáp trả.

– Nếu đó là điều ước của bạn. Mình là sao nhỏ ước mơ. Mình thực hiện mọi ước mơ trên đời.

Một thứ gì đó bay đến trước mắt cô. Không gian xung quanh biến mất. Mở mắt ra, cô bé thấy mình đang ở trong một căn nhà rộng lớn, xinh đẹp.

– Đây… Đây là đâu?

Cô bé đưa mắt nhìn quanh. Vẻ lo sợ lộ rõ.

– Đây là nhà mới của bạn. Từ giờ bạn là chủ nhân trong căn nhà này.

Cô bé nhìn sao nhỏ đăm đăm. Nhíu mày lại. Rồi khuôn mặt rực rỡ.

– Bạn nói thật chứ?

Sao nhỏ di chuyển lên xuống như thể con người đang gật đầu.

– Tuyệt quá!!!

Rồi cô bé chạy lại, hôn sao nhỏ. Sau đó, cô bé lại chạy xuống nhà, hét toáng lên mừng rỡ.

– Ba ơi, mẹ ơi.

Ngồi ở trên chiếc bàn dài ơi là dài là một người đàn ông trung niên, lịch lãm.

– Con gái yêu, đến ăn đi con.

Cô bé thoáng giật mình. Sao nhỏ kế bên giải thích.

– Bố mẹ của cậu cũng mới luôn đó.

Cô bé hơi nhíu mày rồi nở nụ cười rực rỡ.

– Dạ, con đến ngay thưa ba.

Không có những cha mẹ xưa kia thì càng tốt chứ sao. Họ suốt ngày chỉ gây lộn, đánh nhau. Không sống ở nơi đó thì tốt hơn.

Cả ngày hôm đó, cô bé được người cha mới dẫn đi mua đồ, cho ăn kem, chơi những trò chơi mà trước đây cô có mơ cũng không dám đụng. Nhưng được
hai ngày, người cha mới của cô phải đi công tác. Cô bé được gửi cho một người bác trông coi.

Bác đối xử với cô bé tốt lắm. Cô bé chỉ có chơi thôi. Không giống hồi xưa. Vất vả và phải làm việc nhà. Tối đến, mọi người quây quần bên mâm cơm. Tiếng cười đùa vui vẻ. Bác gái gắp cho cô bé một miếng tôm lăn bột. Bé nhìn miếng thức ăn, chợt thấy sống mũi cay cay.

Hồi xưa, khi ở căn nhà cũ, nơi ấy nghèo, thiếu thốn và đầy rẫy tiếng la hét chửi rủa. Giờ cô bé sống ở một nơi thật ấm áp và giàu có. Nhưng sao vẫn nhớ quá. Ở trong ngôi nhà cũ ấy đâu hẳn chỉ có niềm đau, nỗi buồn.

Cô bé nhớ lại, khi lên sáu, lúc ấy ba cô chưa thất nghiệp. Dù nghèo đến đâu, ba mẹ vẫn ráng dành dụm tiền để đưa cô bé đến công viên vào ngày sinh nhật. Ngày ấy, cô từng mơ ước được ăn món tôm lăn bột. Nó là một món ăn xa xỉ với cô bé. Nhưng có lần, mẹ đã nấu cho đứa con gái của mình ăn. Dù ba và mẹ đều không dám đụng miếng nào. Mọi chuyện trở nên tồi tệ khi ba bị tai nạn thương tật vĩnh viễn ở chân. Thất nghiệp cộng với nợ nần khiến ba luôn trong tình trạng say xỉn, thường lấy bé và mẹ ra để trút giận. Lúc ấy, đều là mẹ dang rộng vòng tay ra để che chở. Nhưng không phải là ba không thương hai mẹ con. Chỉ là nghèo quá, túng quá, bí bách quá mới khiến ba như vậy. Tỉnh khỏi cơn say, ba đều tự dằn vặt mình và xin lỗi hai mẹ con. Những dòng nước mắt nóng hổi trên khuôn mặt ba, làm sao bé mà quên được?

Cuộc sống đầy đủ sung túc này không phải là điều mình muốn. Giờ này ba mẹ đang làm gì nhỉ? Giờ này họ còn nhớ đến mình hay không? Liệu giàu có, sống trong một ngôi nhà đầy đủ tiện nghi có phải điều ước thật sự của bé? Không phải. Thứ mà bé mong muốn thật sự là được quay lại khoảng thời gian hạnh phúc trước kia.

“Được thôi. Ước nguyện của bạn sẽ thành hiện thực. Mình là sao nhỏ ước mơ. Mình thực hiện mọi ước mơ trên đời”.

Cô bé mở mắt ra. Điều hiện hữu đầu tiên trong ánh mắt cô là hình ảnh đầy lo lắng của ba mẹ.

– Bình… Bình An. Con tỉnh rồi. Con tỉnh thật rồi sao?

Nước mắt mẹ cô bé rơi lã chã không ngừng. Ba của cô cũng quỳ xuống, nắm lấy tay đứa con gái bé bỏng, nước mắt cũng bắt đầu rơi.

– Ba… Ba xin lỗi con gái… Ba xin lỗi con gái. Ba sai rồi… Sai thật rồi.

Lúc này, bé Bình An mới chợt nhận ra mình đang nằm trong bệnh viện. Ba của cô đã lỡ tay, ném chiếc ghế thẳng vào cô.

Nhưng giờ, mọi thứ có quan trọng nữa không? Không. Một cảm giác hạnh  phúc dâng tràn trong lòng cô bé. Cảm ơn cậu nhé. Sao nhỏ ước mơ!

Sao nhỏ lại bay đi, tiếp tục cuộc hành trình. Dù không tỏa sáng thêm vì cách thức thực hiện điều ước mà sao nhỏ đã làm nhưng sao nhỏ đã thêm kinh nghiệm rằng: “Cuộc sống không phải lúc nào cũng hoàn hảo như mơ ước. Nhưng đừng gục ngã. Bởi có những điều còn đẹp hơn cả sự hoàn hảo mà bạn mơ ước. Đó chính là cuộc sống bạn đang có. Nắm giữ chặt nó trong tay và đừng từ bỏ.”

***

Cậu bé trong bệnh viện.

Sao nhỏ dừng chân tại một bệnh viện. Nơi này nồng nặc mùi thuốc không à. Nhưng mà sao nhỏ đã nhận ra người mà sao nhỏ cần thực hiện điều ước. Đó là một cậu bé tầm 12 tuổi. Trông kìa. Cậu bé đang ngồi vẽ. A. Những bức tranh rực rỡ màu sắc.

– Đẹp quá đi.

Sao nhỏ reo lên. Đây là lần đầu sao nhỏ thấy một bức vẽ.

Cậu bé nhìn quanh. Bên cạnh cậu là một viên ngọc sáng lấp lánh màu hồng, đôi mắt trong veo.

– Cậu… Cậu là ai vậy?

Cậu bé bối rối, dụi mắt. Chẳng lẽ đã đến lúc, thiên thần đến đưa cậu lên thiên đường?

Mọi người trong phòng bệnh nhìn cậu bé đầy ngạc nhiên. Cậu bé này đang nói chuyện một mình ư?

– Chào cậu. Mình là sao nhỏ ước mơ. Không ai có thể nhìn thấy mình, trừ khi người đó là người mình sẽ giúp thực hiện điều ước. Nào. Hãy nói cho mình biết điều ước của bạn. Mình sẽ thực hiện nó.

Ước mơ ư? Nếu nói về mơ thì cậu bé có nhiều lắm. Nhưng căn bệnh này… Cái căn bệnh u não ác tính này lại đến với cậu. Cậu đã không còn nhiều thời gian nữa. Cậu bé nói thì thầm, sợ gây chú ý cho mọi người.

– Sao nhỏ ước mơ, mình có một điều ước… Cậu có thể giúp mình thực hiện không?

– Không điều gì là sao này không thực hiện được.

Sao nhỏ hãnh diện trả lời. Đôi mắt của cậu bé sáng rực rỡ, ngập tràn hi vọng.

– Vậy… Căn bệnh này… Căn bệnh này cậu có thể lấy đi cho mình không?

“Ước nguyện của bạn sẽ thành hiện thực. Mình là sao nhỏ ước mơ. Mình thực hiện mọi ước mơ trên đời”.

Sao nhỏ bay đến bên cậu, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ. Cái gì vậy? Một vệt đen tách sao nhỏ ra khỏi cậu bé. Đây là… Sự can thiệp của tử thần? Mẹ đã từng nói, có những sức mạnh còn cao hơn cả những ước mơ, những hi vọng. Một khi tử thần đã nhúng đôi tay của mình vào thì, không một thế lực nào có thể ngăn cản. Đó là quy luật tự nhiên.

– Thế nào rồi sao nhỏ? Bệnh của mình, cậu lấy nó được chưa?

Mặc dù cả cơ thể của cậu bé vẫn đau đớn, nhưng niềm hi vọng ngập tràn đã khiến cậu quên cả nỗi đau. Sao nhỏ buồn rầu nhìn cậu bé, không nói gì. Như vậy thôi là cậu bé hiểu rồi. Cậu hét lên đầy đau đớn và thất vọng. Cậu hoàn toàn không để ý đến xung quanh nữa.

– Tai sao chứ? Tại sao chứ? Cậu trả lời tớ đi!!! Cậu là sao nhỏ ước mơ đầy quyền năng mà???

Mẹ của cậu bé đang ở bên ngoài phải chạy vào, giữ cho cậu bé không bị kích động. Thấy con mình cứ nhìn đăm đăm vào một chỗ trong không gian, bà cũng chẳng thể hiểu, nó tại sao lại kích động đến thế.

Nằm xuống giường, cậu bé quay mặt đi, không thèm nói với sao nhỏ. Cậu bé nói với mẹ là muốn ngủ chút, mẹ cậu không cần lo lắng.

Sao nhỏ thấy có lỗi quá, Sao nhỏ đã làm cậu bé buồn. Được một lúc, không chịu nổi nữa, sao nhỏ lên tiếng.

– Mình xin lỗi bạn… Bạn đừng giận mình nữa.

Không trả lời.

– Bạn giận mình rồi à? Mình xin lỗi mà… Lý ra mình không nên cho bạn hi vọng quá nhiều.

Vẫn không trả lời.

– Bạn còn ước mơ nào khác không? Mình hứa sẽ thực hiện nó.

Im lặng tuyệt đối.

Sao nhỏ bay qua bay lại. Rồi ánh mắt của sao nhỏ hướng về những bức tranh cậu bé vẽ. Bầu trời… Động vật… Ngôi nhà… Tràn đầy màu sắc…

– Bạn vẽ đẹp quá. Bạn thích vẽ lắm hả? Mình cũng thích lắm. Nhất là nhìn những sắc màu rực rỡ á.

Bạn ấy giận thật rồi. Sao nhỏ xuội lơ, đến bên giường bệnh, đứng yên một chỗ. Cậu bé quay lại nhìn sao nhỏ. Mỉm cười.

– Bạn ồn ào thật đấy. Bạn thấy những bức vẽ này thật sự đẹp sao?

Sao nhỏ di chuyển lên xuống như thể con người ta đang gật đầu.

– Haha, trước đây ai cũng nói là mình vẽ xấu đấy… Nhưng mà… Mình mê vẽ lắm.

Sao nhỏ lại nhìn vào bức tranh một lúc rồi quả quyết.

– Không đúng đâu. Bạn vẽ đẹp lắm. Mình tuy không hiểu đẹp với con người là gì. Nhưng mình cảm thấy có linh hồn ở trong những bức tranh.

Cậu cười hạnh phúc. Lần đầu tiên cậu được nghe lời khen chân thành như thế.

– Mình xin lỗi vì thái độ vừa rồi nhé sao nhỏ. Mà… cậu có thể cho mình biết mình còn bao nhiêu thời gian không? Đó là mơ ước của mình.

Sao nhỏ lo lắng.

Cậu có chắc không?

Cậu bé khẽ gật đầu. Thực ra, cậu cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ lâu rồi. Lúc nãy cậu chỉ bị kích động nhất thời mà thôi.

“Được thôi. Ước nguyện của bạn sẽ thành hiện thực. Mình là sao nhỏ ước mơ. Mình thực hiện mọi ước mơ trên đời”.

Sao nhỏ dò sóng thời gian. Thời gian còn lại của cậu bé là…

– Hai tuần.

Sao nhỏ nói khẽ, không kiềm được cảm xúc. Cậu bé nhắm mắt lại. Dòng nước mắt nóng hổi chảy dài. Lấy tay quệt nước mắt, cậu bé nheo mắt cười thật tươi.

– Vậy là không thể phung phí thời gian nữa. Mình phải bắt tay vào công việc thôi.

Nói rồi, cậu bé lấy tập vẽ của mình ra, bắt đầu những nét vẽ mềm mại trên trang giấy. Bé sao vẫn luôn ở bên cậu. Thỉnh thoảng lại giúp cậu tưởng tượng ra cảnh
cậu muốn vẽ. Thỉnh thoảng lại giúp cậu giảm bớt cơn đau. Dù không phải là ước nguyện của cậu, sao nhỏ vẫn thực hiện. Hoàn toàn tự nguyện.

Cậu bé vẫn kiên trì vẽ… Đau đớn… mệt mỏi… Tất cả tan vào hư vô. Bằng hết sức bình sinh, cậu bé ráng hoàn thành bức vẽ cuối cùng.

Vào đêm ngày thứ 15, cậu bé ấy đã thật sự chìm vào giấc ngủ và không bao giờ tỉnh dậy. Cậu hẳn đã đi theo các thiên thần.

Nước mắt mẹ cậu, ba cậu, anh chị cậu… Rơi không ngừng… Ở mắt của sao nhỏ cũng có cái gì ướt ướt…

Di vật cuối cùng còn lại của cậu bé là một tập vẽ. Trong đó là những bức tranh kể về cuộc đời cậu. Dưới mỗi bức là một dòng chú thích.

Bức 1 là hình ảnh một cậu bé đang đi chơi công viên cùng gia đình: “Cảm giác thật hạnh phúc và ấm áp”

Bức 2 là hình ảnh một cậu bé mặc bộ đồng phục quần xanh áo trắng, bàn tay nắm chặt lấy gấu áo của mẹ: “Lần đầu đến trường. Cảm ơn mẹ đã luôn bên con”

Bức 3 là hình ảnh cùng xem bóng đá với ba và anh lớn: “Con thích lắm luôn đấy ba ơi. Mỗi tội đội con cổ vũ lại thua”

Bức thứ 5 rồi bức thứ 6… Đó là hình ảnh cậu bé nằm trên giường bệnh, được ba mẹ chăm sóc tận tình: “Cảm ơn mọi người đã luôn bên con”.

Những bức tranh của cậu bé vẫn tiếp diễn. Bức tranh cậu thành họa sĩ nổi tiếng. Có vợ. Sinh con. Già cả….: “Dù con không thể sống được cuộc sống như thế này, nhưng ba mẹ yên tâm. Bởi vì con đã sống trọn cả đời qua những bức vẽ.”

Ở bức cuối cùng là hình ảnh cả gia đình cậu đang mỉm cười hạnh phúc. Ở bên trên là một thiên thần, cũng đang mỉm cười: “Dù cho con không còn thời gian nữa, nhưng mọi người đừng đau buồn nhé. Con tin, ở trên đó, mình sẽ sống rất hạnh phúc. Con sẽ luôn dõi theo mọi người.”

Đóng tập vẽ của cậu bé lại, không ai kiềm được nước mắt. Sao nhỏ chăm chú nhìn sau bìa của tập vẽ. Ở đó có một mảnh giấy A4 được cắt làm tư, dán thật cẩn thận.

Đó là hình ảnh của một ngôi sao đáng yêu, tỏa ra ánh sáng rực rỡ của cầu vồng. Bức tranh này là bức duy nhất cậu không cho sao nhỏ xem: “Mình đã rất tốn sức để làm nó đấy sao nhỏ à. Cảm ơn cậu đã ở bên mình trong những ngày cuối cùng. Cậu không chỉ là sao nhỏ ước mơ mà còn là sao nhỏ hạnh phúc của mình. Hãy mang ánh sáng diệu kỳ của cậu đến với mọi người như cậu đã làm với mình nhé. Mình thật sự… Thật sự đã rất hạnh phúc.”

Sao nhỏ lại bay đi, tiếp tục cuộc hành trình của mình.

“Mình hoàn toàn chẳng giúp gì cho cậu cả. Ước mơ của cậu, sau cùng là muốn mọi người luôn hạnh phúc. Và mình thì không thực hiện được nó. Người thực hiện ước mơ ấy, chính là cậu. Luôn hạnh phúc nhé.”

….

Dù hành trình của sao nhỏ không biết còn mất bao lâu, không biết liệu thành công không nhưng… Sao nhỏ đã nhận thêm một kinh nghiệm quý báu: “Nhiều lúc, sức mạnh không thể thực hiện được ước mơ. Chỉ có sự nỗ lực và quyết tâm thì mới có thể hoàn thành được ước mơ thật sự.”

Exit mobile version