Người chồng lý tưởng
Người chồng lý tưởng
Tác giả: Johno’ Hara
Bữa sáng ở nhà Jackson cũng chẳng khác gì bữa sáng ở hàng chục nghìn gia đình trong các thành phố rộng lớn này. Chủ gia đình, Walter Jackson, mở tờ báo trên hộp đường và lọ dấm như trên hai giá đỡ. Với sự khéo léo đã hình thành sau nhiều năm, anh cứ cắm cúi đọc không ngẩng đầu lên ngay cả khi đưa tách cà phê nóng lên môi. Bé Paul tám tuổi ăn cháo nóng, bát cháo đã được cho nhiều đường nên rất ngọt. Bé gái Mirna năm tuổi thì đang bận cả hai tay: tay trái, bé gãi gáy, còn tay phải xúc cháo. Bé cũng khéo léo theo kiểu của bé: cho thìa vào miệng rồi lật úp thìa để liếm cháo dính ở đó. Chỉ riêng người vợ, chỉ Elsy, là đột nhiên ngừng ăn để đưa lưỡi đẩy vào chiếc răng sâu đang ngứa ngáy. Mấy chiếc răng đau là điều duy nhất có thể khiến chị phải tạm xao lãng việc chăm sóc chồng con. Chị đã được nhắc nhiều lần là phải đi chữa răng, nhưng chị chưa rảnh tay được lúc nào.
– Quỷ thật! – Walter bỗng kêu lên, đặt mạnh cái tách xuống làm sánh cả cà phê ra khăn trải bàn.
– Sao anh lại nói thế trước mặt con cái? – Elsy trách.
– Trước mặt con cái? Lúc nào em cũng quan tâm đến chúng nó, làm anh ngán lắm rồi, – Walter bực tức cằn nhằn – Mà này, em hãy nhìn đây.
Anh quăng mạnh tờ báo như thể đó là một ngọn giáo anh định đâm vào vợ. Elsy cầm lấy tờ báo.
– À, bài này ấy à? Ở đây có gì là xấu?
– Em… em… Walter ấp úng.
– Các con chuẩn bị đi học đi. Đem áo ấm và mũ vào đây nhanh lên. – Elsy ra lệnh. Hai đứa trẻ đứng lên, ra phòng ngoài.
– Có hai con ở nhà, anh không được để chúng nghe thấy anh gào lên như gã điên ấy. – Elsy nói với chồng.
Khi bọn trẻ quay vào, chị cài khuy áo ấm cho Mirna, rồi cho Paul. Sau đó, chị đi giày cho chúng, với một nụ cười dịu dàng âu yếm.
Nhưng lúc hai đứa trẻ vừa ra khỏi nhà, nụ cười lập tức tắt ngấm trên môi chị.
– Bây giờ anh có thể ăn nói thô tục được rồi đấy. Muốn nói bao nhiêu thì nói.
– Đưa anh tờ báo. – Walter yêu cầu.
– Đây. – Elsy đưa báo cho chồng.
Walter cấm lấy tờ báo, đọc to lên:
– Hỏi. Bây giờ chồng chị còn chăm sóc chị như hồi chưa lấy chị không?
Đáp. Chị Elsy Jackson, số 174, nội trợ: Còn, cả bây giờ chồng tôi vẫn chăm sóc tôi, có khi còn chăm sóc nhiều hơn. Hồi trước, không thể gọi chồng tôi là người lãng mạn theo nghĩa đầy đủ của từ này. Anh ấy rất rụt rè, nhút nhát. Nhưng sau khi cưới, anh ấy trở thành người chồng lý tưởng. Trở thành một người lãng mạn thật sự. Và thật may mắn, tôi không cần Tyrone Power, cũng không cần Clark Gable (hai nam diễn viên nổi tiếng của điện ảnh Mỹ).
– Thế thì sao? – Elsy hỏi khi chồng ngừng đọc.
– Lại còn hỏi! Em tưởng em làm thế là hay ho hoặc ngộ nghĩnh lắm à? Đi nói lung tung về các chuyện gia đình. Chạy theo các gã phóng viên, giơ mặt ra cho họ chụp ảnh, em tưởng như thế là tự trọng sao?
– Em chẳng chạy theo ai cả. Anh ta chặn em lại đấy chứ.
– Ai chặn em?
– Anh phóng viên chứ còn ai, ở trên quảng trường Clomba ấy khi em đang đi, anh ta lịch sự ngã mũ chào rồi xin hỏi em một câu. Còn sau đó thì như trên báo đăng đấy.
Walter không nghe vợ nói.
– Trời ơi, còn ở sở của anh? Anh kêu lên – Mọi người sẽ làm gì anh ở sở? Có lẽ họ cũng đọc bài này rồi… Lát nữa anh đến, mọi người sẽ gọi anh là Tyrone Power hoặc Clark Gable mất thôi. – Anh ngừng lời, tức giận chằm chằm nhìn vợ. – Em biết có thể xảy ra chuyện gì không? Anh hét lên. – Em có biết không? Mọi người sẽ cười ầm lên, đến nỗi sếp nghe thấy và hỏi xem đã xảy ra chuyện gì. Mọi người sẽ kể. Thế là sếp sẽ gọi anh lên và đuổi việc anh. Em phải hiểu rằng các ông chủ nhà băng không muốn nhân viên của mình mang tiếng xấu. Các ông ấy sợ điều đó ảnh hưởng tới lòng tin của khách hàng…
– Trên báo không nói anh làm việc ở đâu. Mà trong đầu danh bạ điện thoại thì có đến hàng chục người tên Walter Jackson.
– Đâu nào, chỉ có ba người thôi, và không ai ở phố 174. Mặc dù nhiều người không để ý chăng nữa, công việc của anh ở sở vẫn sẽ bị trục trặc. Còn khi sếp biết anh có một người vợ… một người vợ ăn nói lung tung ở khắp nơi… sếp không chịu được một nhân viên có người vợ như thế đâu…
– Thôi được rồi. – Elsy nói dàn hoà.
– Được rồi? Em thì chuyện gì cũng “được rồi”. Thôi, hôm nay anh không đi làm nữa đâu. Em hãy gọi điện đến sở nói rằng anh ốm, anh bị cảm lạnh.
– Anh thật là trẻ con. Anh muốn gọi điện thì tự đi mà gọi.
– Anh bảo em gọi cơ mà. Anh sẽ không bước chân đến sở nữa.
– Anh sẽ đi làm, hoặc là em… em… Anh là cái gì mà làm như ghê gớm lắm ấy thế? Năm nay, anh đã nghỉ việc bao nhiêu ngày rồi. Được thôi, cả hôm nay nữa, anh cứ nghỉ. Anh bỏ luôn việc cũng được. Em sẽ đến gặp ông Fenton yêu cầu cho em trở lại làm việc ở chỗ cũ.
Bỏ mặc bát đĩa bừa bãi trên bàn, Elsy ôm mặt chạy ra khỏi phòng. Walter lấy thuốc lá ra, đọc bài báo đã khiến anh bực tức. Anh đọc lại câu chuyện giữa tay phóng viên và vợ anh, rồi đọc tiếp, xem những người vợ khác trả lời phỏng vấn ra sao. Họ tất cả có năm người.
Người đầu tiên là chị Blambert tươi tắn ở đại lộ Columba, nội trợ, chị nói chiều nào về nhà chồng chị cũng mệt mỏi đến mức đối với chị, lãng mạn chỉ là một từ được giải thích trong từ điển.
Chị Petrusely, cũng là nội trợ, tuyên bố rằng chị không thấy khác nhau trong cách xử sự của chồng trước và sau khi cưới. Nhưng chị mới lấy chồng được có năm tuần lễ.
Tiếp đó là những câu trả lời của ba phụ nữ nữa. Một chị vẫn được chồng chăm sóc, nhưng chị không so sánh chồng với Tyrone Power, cũng không với Clark Gable. Chồng một chị khác thì không chăm sóc chị bằng hồi xưa, nhưng chị trả lời không mỉa mai giễu cợt như chị Blambert. Sau đó, Walter ngắm kỹ ảnh của cả năm phụ nữ được hỏi anh thấy Esly của mình rõ ràng là kháu khỉnh xinh đẹp nhất. Anh đọc lại câu trả lời của chị lần nữa. Mặc dù miễn cưỡng, anh cũng công nhận nếu bị hỏi như thế, thì câu trả lời của Esly khá nhất, còn câu trả lời của Blambert tồi nhất. Rồi anh nghĩ sẵn ra những cách đối đáp khi bị mọi người ở sở bông đùa. Bây giờ, thậm chí anh thấy thích toàn bộ câu chuyện này. Anh mặc áo vét vào, lấy mũ, khoác áo pantô rồi vào phòng ngủ. Esly đang nằm úp mặt xuống nức nở.
– Thôi anh đi làm đây. – Walter nói. Esly nín khóc. – Anh đi làm đây, anh đáp.
– Thế nhỡ mọi người cười anh?
– Thì có sao đâu? Anh mỉm cười.
Esly ngồi nhỏm dậy.
– Anh không giận em nữa chứ? – chị hỏi.
– Giận em làm gì? – Anh phẩy tay, nói lí nhí.
Chị mỉm cười, ôm anh, rồi nép vào anh, cùng anh đi ra cửa. Cửa không rộng lắm, nên chị nép vào anh càng chặt thêm. Walter đội mũ vào. Chị hôn anh vào má, vào môi. Anh sửa lại chiếc mũ bị lệch trên đầu.
– Tuyệt quá, anh gật đầu. Chiều chúng mình gặp lại nhau nhé.
Anh nói thêm những lời tự nhiên xuất hiện trong đầu anh. Nhưng suốt mấy năm vừa rồi, chưa bao giờ anh nói với vợ được những lời như thế.