Đừng bao giờ chối bỏ chính mình

Đừng bao giờ chối bỏ chính mình
Hôm ấy là lễ tốt nghiệp và trao bằng cử nhân cho sinh viên cuối khóa, không khí vui tươi, rộn ràng mà trang trọng đến lạ thường. Khuôn mặt ai ai cũng hớn hở, rạng rỡ bên cạnh bạn bè, người thân, để cùng đón nhận thành quả nỗ lực suốt những năm tháng ở học đường, để cùng chia sẻ niềm vui và hy vọng vào một tương lai tươi sáng, tốt đẹp hơn. Có những gia đình nào hoa, nào quà, nào thiệp trang trọng đến chúc mừng con em của mình, cũng có những ông bố bà mẹ quê mùa, ăn mặc lỗi thời đến với con chỉ bằng nụ cười hạnh phúc và hai bàn tay trắng.
Anh A thấy có một bác đã lớn tuổi, mặc chiếc áo bà bà đã cũ, đang ngơ ngác giữa hội trường đông người. Anh ta cười tủm tỉm trong bụng: “chắc bác này nhà quê mới ra…”
Rồi anh B bất chợt chặn ngang dòng suy nghĩ ấy, hớn hở kéo tay anh A tiến lại gần phía bác nông dân kia: “cậu lại đây, để tớ giới thiệu với mẹ tớ!”
Rồi anh B vẫn tiếp tục: “Mẹ ơi, đây là bạn cùng lớp với con! Tớ giới thiệu với cậu đây là mẹ yêu quý của tớ!”
Anh B tiếp tục nói trong sự ngỡ ngàng của anh A: “Cậu biết không, bố tớ mất sớm, nhà có hai mẹ con, mẹ tớ thương tớ lắm! Năm ngoái, mẹ tớ còn giấu tớ bán đi cả tấn thóc để mua cho tớ cái laptop. Lúc đó tớ giận mình lắm, và thương mẹ nữa, nhưng bù lại, tớ đã cố gắng học nhiều hơn để đạt được kết quả tốt như hôm nay.”
Anh B quay sang phía người mẹ rơm rớm nước mắt nói: “Mẹ ơi! Mẹ nhìn này, đây là bằng cử nhân của con trai mẹ, tất cả là nhờ có mẹ! Con cảm ơn mẹ đã ngày đêm mưa nắng ngoài đồng để nhường cho con được ngồi trên ghế giảng đường đại học, con cảm ơn mẹ những ngày chân đất lội xuống bùn để dành cho con bước đi trên thảm đỏ như ngày hôm nay, cảm ơn cơm mẹ nấu, cảm ơn nước mẹ đun nuôi con từ tấm bé, cảm ơn tình yêu bao la của mẹ dành hết cho con…! Con luôn tự hào là con trai của mẹ”
Nghe đến đó, anh A mặt tái mét, ngồi gục xuống sàn, nước mắt dàn giụa. Trong ngày lễ trọng đại này, anh A chỉ mời mấy người bạn đến chia vui mà quên bẵng đi bố mẹ của mình đang ở quê ngày đêm ngóng chờ tin con. Anh A không dám đưa bố mẹ đến giới thiệu với bạn bè, anh ta xấu hổ vì bố mẹ mình quê mùa, ăn mặc lỗi mốt, ăn nói cục cằn, không gãy gọn như người ta. Nhưng tận mắt chứng kiến và nghe những lời anh B nói thì anh A bừng tỉnh và nhận ra sai lầm của mình. Anh A bình tĩnh lại, đứng dậy xin lỗi mẹ anh B rồi quay mặt chạy đi. Anh ta lập tức gọi điện về cho bố mẹ và đặt vé xe đi về quê chia sẻ niềm vui trọng đại với gia đình.
Đồng ý rằng tuổi trẻ là những lần trải nghiệm, lầm lỗi và vấp ngã, tuổi trẻ là bồng bột, là dại khờ. Thế nhưng, xấu hổ và che giấu chính gia đình, người thân của mình là sai lầm sẽ dày vò bạn cho tới hết cuộc đời! Bởi lẽ, chối bỏ những con người, những thứ đã sinh ra mình là chối bỏ chính bản thân mình! Hạnh phúc của bạn sẽ không bao giờ trọn vẹn nếu bạn không biết chia sẻ với những người đã giúp bạn xây dựng hạnh phúc đó!
Exit mobile version