Trong 4 kiểu người dưới đây, ai sẽ phát tài? Trả lời đúng, bạn ắt hiểu luật chơi của những người tài phú
Người thế nào mới phát tài? Là người biết động não, là người tuyệt đối không để người khác “chơi” lại mình.
Có bốn người, lão Phác, lão Trực, lão Tinh, lão Tặc, làm việc ở 4 đơn vị khác nhau.
Điểm chung của họ là chịu thương chịu khó, nỗ lực chăm chỉ, không nề hà nao núng trước thất bại, đều là những cán bộ cốt cán được lãnh đạo tin tưởng.
4 đơn vị này quyết định thăng chức cho những cán bộ cốt cán, tận dụng tài nguyên công ty để “làm nên chuyện lớn”.
Cứ như vậy, lão Phác, lão Trực, lão Tinh và lão Tặc cùng nhau bước vào hàng ngũ lãnh đạo.
4 đơn vị hứa rằng nếu họ không khiến công ty thất vọng, có thể mở ra một trang mới giúp công ty phất lên mạnh mẽ hơn nữa, vậy thì họ sẽ được hưởng 30% lợi nhuận.
Có nghĩa là nếu các anh kiếm được cho tôi 1 triệu USD, các anh có thể cầm đi 300.000 USD, các anh kiếm được 10 triệu USD, các anh có thể cầm đi 3 triệu USD… càng kiếm được nhiều thì số tiền các anh được hưởng sẽ càng lớn.
Chỉ là xem xem họ có bản lĩnh ấy không.
Nhận được thông tin, 4 con người nhiệt huyết nhậm chức.
01
Người đầu tiên “ra sân” là lão Phác.
Anh thuê thêm địa điểm làm việc, xây dựng các mối quan hệ, mở rộng các kênh tuyên truyền và tiếp cận khách hàng, người khác làm việc anh cũng làm việc, người khác đi ngủ, anh vẫn làm việc, có thể nói là anh đã vô cùng nỗ lực cho dự án lần này.
Năm đó, lợi nhuận được 10 triệu USD.
Theo như lời hứa, anh có thể được nhận 3 triệu USD tiền thưởng.
Nhưng lãnh đạo cuối cùng lại quyết định bỏ cái chuyện tiền thưởng này đi, “thưởng cho 30.000 USD là được rồi”.
Sau khi biết tin, lão Phác ngay lập tức nổi trận lôi đình.
Anh chạy tới phòng của lãnh đạo, đập bàn rồi lớn tiếng với sếp.
Lãnh đạo bình tĩnh nói: “Mời anh bỏ ngón tay đang chỉ thẳng vào mặt tôi xuống!”.
Lão Phác tức giận: “Tôi nghỉ việc”.
Lãnh đạo cũng đồng ý ngay tức khắc, không có thái độ níu kéo.
Sau khi bước ra khỏi cửa, trong lòng lão Phác có chút hối hận, nhưng may là bản thân cũng hiểu chút mánh khóe làm ăn, chỉ cần làm là kiểu gì cũng kiếm được tiền, đợi tới khi làm lớn rồi kiếm được nhiều tiền rồi, sẽ quay lại báo thù.
Cứ như vậy, lão Phác tự mở công ty riêng.
Sau đó anh phát hiện ra phiền phức to rồi, trước đó khi làm ăn, trông thì vất vả, nhưng thực ra lại thuận lợi vô cùng, vì khi đó anh có chỗ dựa thương hiệu là công ty, có nguồn lực từ đơn vị. Giờ đây một thân một mình, từ Bộ Công nghiệp, thương mại, thuế, y tế và phòng cháy chữa cháy… đủ mọi thủ tục đều tìm đến anh. Điều tồi tệ nhất là những khách hàng cũ hoàn toàn không tin tưởng anh, vì họ tin tưởng vào công ty hơn.
Loanh quanh một vòng, lão Phác lại về với hai bàn tay trắng vì trước đó anh đã dốc toàn bộ gia tài cho lần khởi nghiệp này.
Tiếp sau đó nữa thì gia đình lại trục trặc, vợ đòi ly hôn, anh một thân một mình lưu lạc đầu đường xó chợ, đi nhặt những chai rượu mà người khác uống thừa vứt đi, vừa uống vừa mắng: “Tối quá, thế giới này sao tối tăm quá vậy, sao không cho những người chất phác như chúng tôi một con đường sống!”.
02
Người thứ hai “vào sân” là lão Trực.
Năm đó lão Trực cũng tạo ra lợi nhuận 10 triệu USD cho công ty.
Sau đó anh cũng nhận được tin rằng lãnh đạo rút lại lời hứa, không chia cho anh 30%, chỉ cho anh 30.000 USD gọi là tượng trưng.
“Haizz, ăn bát cơm người ta cho thì phải nghe người ta thôi. Lời của lãnh đạo như nước đổ lá khoai, người ta là lãnh đạo, người ta nói thế nào thì mình biết thế, còn có thể làm được gì khác?
Không ai tắm 2 lần trên cùng một dòng sông cả, sau này đừng ngốc nghếch nữa là được”, anh tự nhủ.
Công việc chính là như vậy, cứ làm kiểu “thế thôi là được” vậy. Sau đó, lão Trực chuyển sang bộ phận hành chính làm việc, trở thành một nhân viên ngoan ngoãn chờ phát lương hàng tháng đủ cơm ăn áo mặc không lo chết đói.
Bản thân lão Trực cũng là một người từng có tham vọng, có chí hướng to lớn nhưng cuối cùng vẫn chịu trói trước số phận.
03
Người thứ ba “ra sân” là lão Tinh.
Lão Tinh không phải dạng thông minh, tinh khôn bình thường, anh biết rằng nếu mình mở ra con đường phát triển mới cho công ty, kiếm được quá nhiều tiền cho công ty, đơn vị nhất định sẽ không giữ lời.
Nhưng nếu không cho ra được thành tích lớn lao gì, vậy thì sẽ càng thảm hơn. Lãnh đạo cho anh cơ hội nhưng anh làm không ra hồn, vậy giữ anh còn có ích gì không?
Vì vậy, lão Tinh mở một hội nghị hơi khoa trương một chút và nhất định phải mời được lãnh đạo tới nơi. Cá nhân anh chỉ phụ trách làm chân chạy vặt, còn bao nhiêu vinh dự quy hết cho lãnh đạo.
Lãnh đạo quả nhiên là sảng khoái ra mặt.
Chỉ là cách làm này của lão Tinh lại không giúp kiếm ra được nhiều tiền.
Dù không làm ra được bao nhiêu nhưng lại khiến mấy lãnh đạo mở mày mở mặt, nói chung là cũng kiếm được chút đỉnh.
Lão Tinh vui tới nỗi ban đêm đang ngủ bỗng tỉnh dậy, thán phục trí thông minh của mình.
Nhưng bỗng một ngày, thay đổi lãnh đạo.
Lãnh đạo mới xuất hiện, lão Tinh lại vội vội vàng vàng đi nịnh bợ, muốn duy trì vị trí của mình. Trước mặt thì sếp mới đồng ý rồi nhưng vừa quay đầu, lãnh đạo lại gạt lão Tinh sang một bên, muốn nhường vị trí của lão Tinh sang cho cô em dâu của mình.
Lão Tinh lại tới tìm gặp lãnh đạo, vừa hay gặp “cô em dâu” ôm lãnh đạo nũng nịu: anh rể, anh rể phải cho em cái vị trí đó nhé…
Lão Tinh đứng ngoài tỉnh mộng hẳn, biết mình “xong” rồi.
Thất thế, lão Tinh gặp được lão Trực. Hai người ngồi ở một quán cơm nhỏ, nhìn ra bên ngoài thấy lão Phác bơ vơ nơi đầu đường xó chợ, hai người đồng cảm, nói mình may mắn biết cúi đầu, dù sau này cũng chẳng ra đâu vào đâu, nhưng ít nhất cũng không thảm như lão Trực.
Lúc này, từ trên phố xuất hiện một chiếc xe sang, ngồi bên trong là lão Tặc, lão Tặc cầm điếu xì gà trên tay, nhìn ra mấy người ở phía bên ngoài.
Ngốc ạ, bao nhiêu tiền đặt vào tay rồi mà còn không biết đường mà cầm.
Lão Tặc vừa lắc đầu vừa cảm thán!
04
Người thứ tư “ra sân” là lão Tặc.
Vừa mới bắt đầu, anh đã mở 2 công ty.
Một là của đơn vị, một là của mình.
Anh giữ lại những đơn hàng lớn béo bở cho công ty của mình; những đơn hàng nhỏ hơn, anh cho công ty của đơn vị.
Lão Tặc còn luôn thể hiện mình là một người giữ chữ tín, nhân sĩ thương trường nào gặp khó khăn, người khác trốn bằng được, anh thì luôn đưa tay ra, nhiệt tình giúp đỡ những người đang gặp khó khăn. Nhưng tiếng là vậy, thực ra cũng là muốn đùn mấy đơn hàng bị bùng của họ sang cho công ty của đơn vị.
Cứ như vậy, anh nhanh chóng trở thành “người nhân từ” nơi thương trường, những người từng được anh giúp đỡ đều gọi anh một tiếng “anh”.
Công ty lại thay lãnh đạo, lãnh đạo mới lên nhậm chức muốn giữ anh ở lại công ty nhưng anh không về, anh ở lại công ty mình.
Thỉnh thoảng nếu có gặp nạn, những người mà anh từng giúp đều sẽ lần lượt mang đơn hàng của mình qua giúp, lão Tặc ngồi trong văn phòng từ sáng tới tối chỉ cần đếm tiền, đếm tới mỏi cả tay.
Lúc đếm tiền, lão Tặc cũng cảm thán: phát tài không phải rất đơn giản ư? Tại sao vẫn cứ có người không hiểu vậy?
Quy luật nơi thương trường, vừa hay ngược lại hoàn toàn so với những gì chúng ta được học ở trường.
Một người nếu muốn độc lập, nếu muốn kiếm được nhiều tiền, vậy thì cần phải:
Thứ nhất: Đừng quá thật thà
Thật thà tất nhiên là tốt, nhưng đừng quá.
Bạn thật thà, người khác sẽ lợi dụng và kiểm soát bạn.
Chẳng hạn như lão Phác và lão Trực, vì quá thật thà nên dễ bị người ta thao túng. Người dễ bị người khác thao túng sẽ không có ý thức cái tôi. Một người không có ý thức cái tôi thì làm sao mà tách ra độc lập để kiếm được nhiều tiền cho được?
Thứ hai: Đừng quá giảo hoạt
Lão Tinh là một người giảo hoạt nhưng sự giảo hoạt của lão Tinh lại chỉ là một kiểu phản xạ có điều kiện, chứ không phải biểu hiện của trí tuệ. Người giảo hoạt luôn đợi chờ thời cơ, đợi chờ “quý nhân” mang cơ hội tới cho mình. Người giảo hoạt luôn có thể nắm bắt được cơ hội, rồi xông lên nhưng trong mắt anh ta, những người như lão Phác hay lão Trực thật nực cười, trong khi chính anh ta cũng chẳng biết rằng, họ tám lạng thì mình cũng nửa cân, cười người hôm trước hôm sau người cười.
Thứ 3: Những người có “ý thức cái tôi”, ý thức về sự độc lập mới có thể phát tài
Lão Tặc nói trắng ra thì chính là một “tên cướp” đường đường chính chính.
Anh mở công ty cho đơn vị, đồng thời cũng âm thầm mở một công ty cho riêng mình, rồi từ đó “ngư ông đắc lợi”.
Anh đúng là một người xấu – nhưng nếu anh không xấu, anh cũng sẽ bị người khác “chơi” lại thôi.
Người thế nào mới phát tài?
Là người biết động não, là người tuyệt đối không để người khác “chơi” lại mình.
Biết được điều này, chắc bạn cũng biết mình nên làm như nào rồi nhỉ! Muốn đạt được thành công trong sự nghiệp, không có gì ngoài 3 bước. Đầu tiên, khi không có tài nguyên hậu thuẫn, đạo đức là số một. Khi có nguồn lực hậu thuẫn, cũng cần phải hiểu rằng tài nguyên chỉ là tạm thời, rất nhanh mất hiệu lực và bạn cần phải không ngừng trau dồi cũng như nâng cao bản thân trong quãng thời gian này, để đợi thời cơ chuyển mình. Bước cuối cùng là khi tài nguyên tích lũy cho mình đã đủ, bạn sẽ phát hiện ra mình cuối cùng đã hoàn thành được cuộc phản công đầu tiên trong đời. Ở một chiến trường mới, mọi thứ lại bắt đầu lại từ đầu. Đừng cho rằng chỉ cần bạn đủ “tặc” là bạn có thể thắng, càng đi lên, bạn sẽ phát hiện ra rằng nhanh nhẹn và chất phác cũng quan trọng không kém. Thiếu đi bất cứ điều gì, bạn cũng sẽ thua rất thảm!
Như Nguyễn (Tri Thức Trẻ)